[Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

/

Chương 9: Huyện Thanh Dương

Chương 9: Huyện Thanh Dương

[Dịch] Tuần Thiên Yêu Bộ

8.006 chữ

10-05-2023

Trong rừng rậm, Lâm Quý nhàn nhã đi bộ về phía trước.

“Qua ngọn núi này là có thể nhìn thấy huyện Thanh Dương.”

Trọn vẹn ba ngày đi đường vòng, Lâm Quý mới hoàn toàn ra khỏi phạm vi Lương Thành. Trải qua hơn mười ngày ăn gió uống sương, hắn cảm thấy đoạn đường này của mình thật sự rất gian nan.

Rất nhanh, Lâm Quý đã vượt qua ngọn núi. Đứng trên đỉnh núi, hắn có thể nhìn thấy bóng dáng của huyện Thanh Dương ở đằng xa.

Cho dù ở trong rừng sâu núi thẳm nhưng vẫn thường có quỷ vật quấy phá.

Trên đường đi, Lâm Quý không thể đếm nổi có bao nhiêu loại quỷ tốt chưa thành quỷ vật đã bị mình chém giết.

Ngược lại, lệ quỷ trở lên thì hắn lại chưa bao giờ gặp qua.

Bởi vậy, trên Nhân Quả Bộ cũng không thêm được công tích (công lao và thành tích) gì.

“Đáng tiếc, quỷ tốt quá yếu, cho dù giết mấy trăm con thì quà tặng cũng chỉ là ngày hôm sau nhặt được chút tiền.” Trong lòng Lâm Quý hơi tiếc nuối.

Lâm Quý rất nhanh đã xuống núi, tiến vào huyện Thanh Dương.

“Ồ, Lâm bộ đầu đã trở về.”

“Vương đại thẩm, bán cho ta hai quả đào.”

“Được nha.”

“Lâm bộ đầu, thịt lừa vừa mới ra lò.”

“Lấy hai cân thịt lừa, không cần bánh nướng, bánh nướng của ông không giống vị của nhà lão Lý.”

“Ngài nói lời này, ta không phục.”

Sau khi tiện tay ném ra hai lượng bạc, Lâm Quý cười nói: “Để sẵn đó, lát nữa ta sẽ quay lại lấy.”

“Không thành vấn đề.”

Trên đường đi, Lâm Quý mua rất nhiều đồ ăn, đến lúc đến nha môn huyện Thanh Dương, hai tay của hắn đã không còn chỗ nào để cầm thêm nữa.

“Lâm bộ đầu đã trở về rồi?” Nha dịch đứng ở cửa vội vàng chào hỏi.

“Mang cho các huynh đệ.” Lâm Quý đưa thức ăn trong tay, hỏi: “Trong khoảng thời gian ta đi vắng, trong huyện không xảy ra chuyện gì chứ?”

Vừa nghe những lời này, nụ cười trên mặt nha dịch lập nhanh chóng tiêu tán hơn phân nửa.

Lâm Quý khẽ nhíu mày: “Thế nào, xảy ra chuyện gì?”

“Ngài tự đi vào hỏi đi, ta khó mà nói cho ngài được.” Nha dịch làm bộ giữ kín như bưng.

Lâm Quý cũng lười làm khó y, niềm vui khi trở về địa bàn của mình cũng lập tức giảm đi một nửa, bước nhanh đi vào nha môn.

Khi hắn tới đại sảnh, phát hiện bốn vị Yêu Bộ dưới tay hắn vậy mà đều có mặt.

Huyện lệnh Lý Trình ngồi ở phía trên, sau khi nhìn thấy Lâm Quý, ánh mắt hiu hiu sáng lên nhưng rất nhanh đã thu liễm lại cảm xúc.

“Lâm bộ đầu, ngươi trở về vừa đúng lúc.”

Lâm Quý chắp tay xem như hành lễ với huyện lệnh, sau đó nhìn về phía tráng hán đứng ở trước nội đường.

Tráng hán này là Lỗ Thông, người ở huyện Thanh Dương. Bởi vì từ nhỏ y đã dũng mãnh như trâu nên được nhận làm một bộ khoái bình thường.

Sau này tiếp xúc với công pháp tu luyện, phát hiện có tư chất, thế là lại trở thành yêu bộ. Bởi vì y thường đi theo Lâm Quý ăn uống miễn phí nên cực kỳ kính trọng Lâm Quý.

“Lỗ Thông, tình huống như thế nào?” Lâm Quý hỏi.

“Lão đại, vẫn là ngài tự mình đến xem thì hơn.” Lỗ Thông dẫn Lâm Quý, đi đến lệch đường của nha môn.

Ba tên yêu bộ còn lại cũng đi theo vào.

Sau khi đến lệch đường, Lâm Quý nhìn thấy hai bộ khoái đang nằm trong phòng.

Đây là bộ khoái bình thường của nha môn, các vụ án bình thường ở trong huyện Thanh Dương đều do bộ khoái xử lý.

Mặc dù cũng làm việc dưới quyền bộ đầu, nhưng khi dính đến yêu ma quỷ quái, bộ khoái bình thường nhiều lắm cũng chỉ là chân chạy việc vặt để hỗ trợ mà thôi.

Lâm Quý quan sát hai bộ khoái này.

“Còn có sinh khí, mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng cũng không đáng lo ngại,… Là hôn mê bất tỉnh?” Lâm Quý nhìn Lỗ Thông hỏi.

Lỗ Thông không nói lời nào, ngược lại một giọng nữ thanh lãnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng) vang lên từ phía sau lưng.

“Không đáng lo ngại? Ngươi mở linh nhãn nhìn lại xem.”

Người nói chuyện là Lăng Âm, đệ tử phái Thanh Thành, gia nhập Giám Thiên Ti trở thành yêu bộ là vì lịch luyện.

Lâm Quý gật đầu, có hơi kỳ quái.

Một tiểu nha đầu đệ nhị cảnh như ngươi làm sao biết mở linh nhãn có thể thấy sự khác biệt?

Nhưng khi ánh mắt đảo qua người đứng sau lưng Lăng Âm, Lâm Quý lập tức hiểu rõ.

Lăng Âm không biết, nhưng sư huynh Quách Nghị lại có thể. Quách Nghị cũng là tu luyện giả đệ tam cảnh Khai Linh cảnh mà.

Sau khi mở linh nhãn, ánh mắt Lâm Quý quét về phía hai tên bộ khoái nằm trên giường một lần nữa, lập tức phát hiện sự khác biệt.

Trong mắt hắn, hai tên bộ khoái này rõ ràng là ngũ hành tàn khuyết (không hoàn chỉnh), sinh khí uể oải, bây giờ không chết cũng chỉ là miễn cưỡng câu mệnh mà thôi.

“Ngũ hành tàn khuyết?”

Lâm Quý bước nhanh đến bên giường, vén chăn lên, tay đè lên bụng một tên bộ khoái.

Sau khi ấn hai lần, sắc mặt hắn chợt biến.

“Thận đâu?”

Không có ai trả lời.

Lâm Quý chỉ ấn một lát, sau đó nhanh chóng đi đến người một tên bộ khoái khác để kiểm tra.

Chẳng bao lâu đã có kết quả.

“Là ai lấy gan thận của bọn họ? Khó trách ngũ hành không được đầy đủ, gan thuộc mộc, thận thuộc thủy, không có hai bộ phận này thì làm sao ngũ hành có thể trọn vẹn.”

“Cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Một chút ngoại thương cũng không có, là thủ đoạn của tà ma sao? Nhưng bộ khoái bình thường làm sao có thể trực tiếp tiếp xúc đến tà ma?”

“Không biết, hôm nay hai người bọn họ mới được đưa trở về.” Lỗ Thông lắc đầu nói: “Không chỉ là bọn họ, một nhà già trẻ của Lưu viên ngoại sống ở phía đông, ngoại trừ khuê nữ, những người còn lại cũng đều như vậy, gan thận bị lấy đi, không thể cứu được.”

“Bọn họ đi đến nhà Lưu viên ngoại điều tra, sau đó thì biến thành thế này.”

Trong lúc y nói chuyện, bộ khoái đang nằm trên giường đã chết mất một người.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Quý có chút không đành lòng.

Bình thường, hai người bộ khoái này làm việc cũng khá nhanh nhẹn, còn có quan hệ không tệ với Lâm Quý.

“Tới phía trước nói chuyện… Gấp đôi trợ cấp cho hai người bọn họ, trừ vào tiền lương của ta.”

Một đám yêu bộ trở lại đại sảnh.

“Sao rồi, Lâm bộ đầu? Có manh mối gì không?” Lý huyện lệnh thấy mọi người quay về, vội vàng hỏi.

Lâm Quý nhìn mấy vị yêu bộ ở phía sau.

“Mọi người nghĩ thế nào?”

“Lão đại, ta nghe ngài, ngài nói là được.” Lỗ Thông đáp.

“Ngươi… Được rồi.” Lâm Quý bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn về phía ba người còn lại.

“Đừng hỏi ta, ngài bảo gì ta làm nấy, chỉ cần không phải đêm nay là được.” Chu Tiền nói.

Chu Tiền là công tử Chu gia, cha hắn có ngoại hiệu là Chu Bán Thành. Hắn trở thành yêu bộ hoàn toàn là vì tư chất tu luyện không tốt, Chu gia lại không nguyện ý để hắn không có việc gì làm.

Làm một yêu bộ còn có thể ở trong nha môn nói chuyện và bảo vệ việc kinh doanh của gia đình.

Ngoại trừ bên ngoài háo sắc, gia hỏa này cũng không có bệnh đại thiếu gia của những nhà có tiền, lúc làm việc cũng coi là tận tâm tận lực.

Nghe được lời nói của Chu Tiền, sắc mặt Lâm Quý hơi đen lại.

“Lại có hoa khôi đến Minh Hoa lầu?”

“Ta đã hứa với Tiểu Mị đêm nay giúp nàng chuộc thân, nàng nói nàng không muốn sống cuộc sống như bây giờ nữa.”

“Khích lệ kỹ nữ hoàn lương, ngươi được lắm đấy.”

“Đa tạ lão đại khích lệ.”

Lướt qua Chu Tiền và Lỗ Thông, Lâm Quý nhìn về phía hai vị cuối cùng.

Lăng Âm mặt lạnh không nói lấy một lời.

Quách Nghị suy nghĩ một lát, nói: “Việc này bắt nguồn từ nhà Lưu viên ngoại, nếu nữ nhi của Lưu viên ngoại vẫn còn, hay là chúng ta tìm nàng hỏi chuyện trước đi.”

“Hiện tại, Lưu tiểu thư đang ở đâu?”

“Vẫn còn ở nhà xử lý tang sự, sự tình của nhà nàng lan đã truyền ra, không ai dám giúp đỡ, vì vậy ta để tiểu tử Tống Nhị kia đi giúp.” Quách Nghị nói.

“Lỗ Thông đi tra hỏi với ta. Mấy người các ngươi chờ trong nha môn, hoặc là đi hỏi dân chúng trong huyện, xem có thể tìm được manh mối khác hay không.”

Sau khi phân phó một tiếng, Lâm Quý mang theo Lỗ Thông rời khỏi nha môn, đi đến nhà của Lưu viên ngoại.

Khi đi ngang qua cửa hàng thịt lừa, lão bản gọi lớn: “Lâm bộ đầu, thịt lừa của ngài còn cần không?”

“Không rảnh…”

“Lão đại, ngài mua thịt lừa hả?”

Lâm Quý dừng lại bước chân, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua đại hán bên cạnh.

“Sao ngươi không thèm chết luôn đi?”

“Hì hì.”

“Đi lấy đi, đầy đủ hai cân, trước khi đến nhà Lưu viên ngoại phải ăn cho xong đấy.”

“Không vấn đề gì, hai cân cũng chỉ đủ nhét kẽ răng thôi í mà.”

Nhìn dáng vẻ hào hứng của Lỗ Thông, Lâm Quý thở dài.

Dẫn dắt một đội ngũ, thật khó nha.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!